CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Võng Du Chi Trận Tiện Thiên Nhai


Phan_13

“A, ngày mai hội trưởng sẽ nói cho chị biết, đêm nay em chỉ phụ trách thông báo mà thôi.” KK vừa nói những lời này vừa khôi phục lại bộ dáng bình thường.

“Đừng lầm, không phải thông báo, mà là mấy người mời tôi đến, nếu tâm tình hôm nay xấu thì chưa chắc tôi đồng ý đâu à.” Đối mặt với hội viên chỉ biết hất cằm sai khiến, Nam Nam luôn biết cách đánh trả.

Cô gái có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh nở nụ cười chuẩn mực, chúc cô ngủ ngon sau đó liền rời khỏi. Tiểu Cầm và hai sinh vật còn lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, đối với cái loại chó săn thế này đương nhiên không thể nể mặt!

“Cậu thực muốn tham gia?” Tiểu Cầm nói đến trọng điểm.

“Ừ, mai hỏi cho kỹ mới được. Vì sao không tham gia? Lão hổ không xuống núi thì cho tớ là mèo bệnh chắc, hừ hừ.”

Tiểu Cầm nhún nhún vai, xem ra Mặc tiểu trư lần này đến sẽ rất đã con mắt ^_^

Chương 30

Lí Nam Nam chỉ để ống nghe trên bàn nhưng là Mặc Vân nghe được hết.

Hắn kinh ngạc phát hiện mặt khác mà Nam Nam vừa lộ ra. Cô chưa từng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, tuy giọng nói vẫn còn gợi cảm nhưng ở chung lâu hắn đã tập miễn dịch. Rốt cuộc cô còn bao nhiêu mặt đáng giá để hắn khai phá? Đến nay hắn mới biết giọng cô hay như vậy hóa ra là dân chuyên nghiệp.

Bên kia thực ồn ào, mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa, xem ra cô gái mới đến đã đi, sau đó thanh âm thảo luận vang lên, có đoạn đối thoại giữa Nam Nam và Tiểu Cầm, hiện tại hắn đã biết tên thật của vợ chồng họ. Lại sau đó nghe được tiếng Nam Nam thở dốc, cô đã trở lại.

“Vợ ơi, xong rồi à.”

“Xem ra tháng này hết rãnh rồi, thời gian tới có lẽ bận nhiều chuyện.” Giọng của cô lại khôi phục độ ấm, không hề lạnh băng như hồi nãy.

“Chuẩn bị tiết mục để biểu diễn trong tiệc mừng năm mới?”

“Em nghe được? Ha ha, còn không có xác định đâu, ngày mai đi hỏi cho rõ đã.”

“Là đàn anh?”

“Không, cùng năm, hồi đó quen trong hội văn nghệ.”

“Cố lên! Vợ là nhất.” Kỳ thật Mặc Vân còn cảm thấy kỳ quái khi cô dùng giọng điệu lạnh lùng, bởi vì cô gái kia cũng khá lễ phép, toàn nói lời hay ý đẹp. Thẳng đến lúc nghe cô cùng Tiểu Cầm đối thoại mới hiểu được, phỏng chừng hội văn nghệ đó cũng chẳng tốt lành gì.

Nam Nam cười mãn nguyện, hi vọng mãi mãi duy trì tình trạng giống hiện giờ, bởi vì cô lo càng tiến xa thì sẽ phá vỡ cục diện tốt đẹp này. Nhưng chỉ có cô mới hiểu được chính mình có bao nhiêu khát vọng phát triển mối quan hệ này, thật muốn tiếp xúc bằng người thật với em ấy, cô không sợ yêu xa, cô chỉ sợ đây chỉ là mộng đẹp.

Mặc Vân phát hiện cuộc sống hằng ngày của cô hắn biết rất ít, nhân chuyến đi sắp tới hắn phải ra sức tìm hiểu mới được.

Đúng như Nam Nam nói, Từ Dương là bạn của cô.

Bất quá bạn chia làm nhiều loại, giống Tiểu Cầm là một loại, mấy tỉ muội trong phòng là một loại, còn có bạn bè chơi thân trong xã đoàn là một loại. Như vậy, Từ Dương là loại nào, lam nhan tri kỷ? A đừng nói bậy, cái từ ái muội như vầy không thích hợp với Nam Nam đâu, làm bạn thân khẳng định không đủ tư cách, làm tỷ muội cũng không có khả năng, nhưng so với bạn học tốt hơn nhiều.

Nam nhân mà có tính cách như vầy không lọt vào mắt của Nam Nam được đâu, tự kỷ đến quái đản trong cuồng vọng, con gái trên toàn thế giới dường như vì cậu ta mà hét chói tai. Mặc dù ở C đại, cậu ta xác thực có lực ảnh hưởng, bất quá Nam Nam không nằm trong đám fan kia.

Thời điểm năm nhất, hai người đều tự cao về tài văn chương nên không vừa mắt đối phương, nhưng ngoài ý muốn bị đồn là cặp đôi hoàn hảo. Đương sự thì cho đó là chuyện đáng chê cười, bất quá hội văn nghệ đã kết duyên cho hai người, bọn họ thành bạn bè.

Có số của nhau nhưng ít liên lạc; trên đường có thể nhiệt tình chào hỏi hoặc là làm như không quen biết; nếu có việc gấp cần đối phương hỗ trợ cũng hết lòng chạy đi giúp; nhưng là hai người tuyệt không tâm sự cho nhau bất cứ điều gì, nếu không phải bởi vì chuyện công, bọn họ tuyệt không ngồi cùng một bàn ăn cơm chung.

Tựa như hôm nay vậy, Lí Nam Nam và Từ Dương ngồi chung với nhau.

Loại tình huống này thực hiếm thấy, Từ Dương cười nói: “Số lần ăn cơm chung của hai ta chỉ đếm trên đầu ngón tay nhỉ.”

“Ý gì?” Nam Nam nhướng mày nhìn cậu bày ra nụ cười vô lại, cậu là loại nam sinh mang hương vị bại hoại có lực sát thương khá cao với nữ sinh, Nam Nam thực ra đối loại này có sức phòng ngự vô cùng tốt.

“Vinh hạnh, rốt cục mời được băng sơn mỹ nhân ra ăn cơm.” Từ Dương vừa nói vừa dùng chiếc đũa gẩy gẩy đồ ăn trong khay, phân loại rồi để mỗi thứ qua một bên. Cậu quá mức chú ý hình tượng của chính mình, gừng và tỏi là loại thức ăn ảnh hưởng đến hình tượng đều bị cậu phán án tử. Vì xem Nam Nam là bạn cho nên không chút lễ phép làm chuyện này.

Nếu có thể, cậu tận lực không cùng nữ sinh ăn cơm, ít nhất cậu cảm thấy sinh viên thời nay ra ra vào vào mấy quán ăn nên trên người toàn là mùi dầu khói. Hơn nữa trong lúc ăn cơm chính là dễ bại lộ bộ dáng mất mặt, cậu quyết không cho phép chính mình ở trước mặt nữ sinh xảy ra chuyện mất mặt. Cho nên trừ đối tượng ước hẹn thì ra nhà hàng ăn một bữa, ngày thường ở trường học cùng nữ sinh ước hội cũng chỉ chọn tám giờ buổi tối mông mông lung lung ra thánh địa yêu đương tiêu khiển.

Cho nên khi cậu hẹn Nam Nam ra một quán ăn tàm tạm ngoài trường, có thể thấy được Nam Nam đối với cậu có ý nghĩa hơn đám tình nhân kia.

“Cậu không đem tớ so với người rừng thì tớ nên thụ sủng nhược kinh mới phải.” Nam Nam buồn cười, Từ Dương là bạn tốt chứ không phải là một bạn trai tốt, cùng một cái theo chủ nghĩa bới móc kết giao quả thực rất khủng bố.

“Ha ha, tớ ‘mời’ cậu khó đến nỗi suýt chút nữa ‘cầu’ tới như mấy vị tai to mặt lớn thì làm sao giống người rừng chứ.”

Nam Nam không ngại mấy lời nói móc này, nếu ngày nào Từ Dương không nói móc cô thì cô mới lo đấy. Là KK nói cho cậu ta biết đi, hơn nữa, cái đám nữ sinh trong hội văn nghệ là chuyên gia xuyên tạc, hà cớ gì không tranh thủ dặm mắm thêm muối chứ?

“Bàn chính sự đi, buổi tiệc đó tổ chức ra sao.”

Từ Dương không nhanh không chậm nói: “Một hồi cho cậu xem sổ ghi chép, thời gian địa điểm đều viết rất rõ ràng. Mà cậu đồng ý khiến tớ giật mình đấy.”

“Tựa như KK nói, đã năm ba rồi nếu không cúi đầu thì khó mà có cơ hội.”

“KK cũng không nói như vậy.”

“Nhưng chính là ý này.” Nam Nam nhún nhún vai: “Cô gái đó có chê tớ già không, có hay tức giận không, cả ngày trạch đến mốc meo, cũng chưa có nam nhân nào. Xem ra tớ nên tự PR cho chính mình.”

Từ Dương lại lộ ra nụ cười mê người: “Nữ sinh đều cùng một dạng, tranh cường háo thắng.”

“Cậu là cái thằng tự kỷ, trước đừng chê người khác rồi trừ chính mình ra. Cũng may hôm nay cậu tỏ ra ngoan ngoãn, không có cái thứ kia.” Nam Nam trợn mắt, thật muốn đem cậu ta đánh thành cái đầu heo, rồi thảy cậu ta ra trước cái đám nữ sinh mê cậu ta đến chết mê chết mệt.

Từ Dương thoáng thu liễm nụ cười sáng lạn: “Tớ đương nhiên nhớ, hơn nữa muốn xài cái thứ kia cũng khó.”

Lại nói tiếp, nửa năm trước, trên người Từ Dương có mùi nước hoa nào đó khiến Nam Nam khó chịu, cưỡng chế không cho cậu ta xài cái mùi đó nữa.

“Gần đây chiến tích oanh liệt không, câu được mấy em gái?”

“Gì chứ, tôi sợ lắm rồi.”

“Tốt như vậy?”

“Khi nào thì tớ không đối tốt với cậu?”

Thôi đi, trợn mắt nói dối, ít nhất cũng phải quản cái miệng của mấy nàng dùm, lời gì khó nghe đều nói, nếu không vô tình nghe được mấy nàng nói chuyện, cô còn không biết chính mình nay còn bị người “nhớ mãi không quên”. Nam Nam bĩu môi không nghĩ tới nữa:

“Vậy, theo quy củ, chờ tớ tuyển xong sẽ nói cho cậu.”

Theo quy cũ chính là Nam Nam hát chính, Từ Dương sẽ sắp xếp một đội nhảy để tô đậm không khí. Đương nhiên, Nam Nam cũng phải nhảy vài đoạn. Cho nên cô phải thu xếp dành thời gian đi tập vũ đạo.

“Nhanh chút, thời gian còn rất ít.”

“Hi hi, hội trưởng đại nhân. Đừng nghi ngờ thiên phú trời cho của tớ, một cái tiết mục thôi, ba ngày là xong ngay.”

Từ Dương thản nhiên cười, nha đầu kia, đừng thiếu đánh như vậy chứ, nhưng thiếu đánh cũng đáng yêu đến thế. . . . . .

Đêm đó, Mặc Vân nhắn tin nói là không thể bồi cô, nhưng Nam Nam vẫn quyết định ol game, trước đem nhiệm vụ hằng ngày hoàn thành, sau chạy thương, thừa dịp ngồi chọn ca khúc. Phỏng chừng ngày mai có thể bắt đầu là hết thời gian chơi bời, buổi tối khẳng định phải đi tập.

Lúc này bưu kiện lóe ra, là Đoạn Kiếm Ẩm Lệ đã lâu không nói chuyện:

“Trái Táo Nhỏ, có chuyện cần tâm sự, ol cũng không tìm anh.”

“Vậy a, được rồi, chờ em tý.”

Vì thế anh sẽ chờ cô, anh đã hết nhẫn nại, kế hoạch tự cho là đúng đã đẩy cô càng xa anh. Anh muốn trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp mặt, coi như cho bản thân một cái công đạo.

Mười phút sau Nam Nam hỏi lại: “Xong rồi, anh đang ở đâu?”

Anh lập tức mời cô vào đội:

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: không cần lại đây, đánh chữ là đủ rồi.

【Tổ đội】【Nhị Nam】: ừm.

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh muốn gặp em.

【Tổ đội】【Nhị Nam】: ớ. . . . . . Anh từng nói chẳng cần gặp em sao?

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh thực sự muốn gặp em.

Nam Nam sửng sốt.

Đoạn Thành Vũ cũng đoán cô sẽ phản ứng như thế, đành tiếp tục nói:

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh không muốn lừa dối mình nữa, anh thích em, khi một năm sau gặp lại người mà mình từng thích liệu có thể nhẫn? Ít nhất cho anh gặp em đi, anh nghĩ anh nên có trách nhiệm với tình yêu này.

Nam Nam tạm thời không suy nghĩ được gì, Mạt Lỵ, cô muốn tôi làm sao đây!!

【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh nói chúng ta là anh em mà. . . . . . hai ta không có khả năng, anh hiểu chứ?

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: là em không hiểu, thích em lâu như vậy mà bây giờ mới nói, còn chưa lần nào gặp mặt, anh rất thống khổ em có biết. . . . . . Trái Táo Nhỏ, em chọn địa điểm đi, yên tâm anh không có ý gì khác chỉ là muốn gặp em mà thôi.

Nam Nam trầm mặc, cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút, nên xử lý như thế nào. Cô thử đặt mình vào vị trí của anh nên có hiểu đôi chút.

Cô chưa từng nghĩ sẽ thương tổn ai, chuyện tình tam giác cô luôn cười nhạt, cho nên, không thể kéo dài hoài, không thương tổn anh cũng chỉ làm cho Mặc Vân khổ sở. Cô đương nhiên không thể để cho Mặc Vân khổ sở.

Vì thế cô đánh chữ:

【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh thật có lỗi, em không chấp nhận lời đề nghị của anh vì nó chẳng giải quyết vấn đề gì cả.

Chương 31

Anh cảm giác như mình rơi xuống đáy cốc, ngón tay run rẩy, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì. Lí Nam Nam thấy anh im lặng đành nói tiếp:

【Tổ đội】【Nhị Nam】: chẳng lẽ em gặp anh là cho anh công đạo? Chúng ta không có tình cảm gì thì gặp nhau chẳng ý nghĩa gì cả. Vốn muốn duy trì quan hệ bạn bè với anh, nhưng hiện tại em chỉ có thể nói, mọi người hảo tụ hảo tán đi.

Nam Nam muốn dứt khoát tất cả, từ khi yêu mến Mặc Vân cô đã hết hi vọng nơi anh rồi. Đoạn Thành Vũ cười khổ, anh đã hoàn toàn thanh tỉnh, nguyên lai mình chính là kẻ ngốc. Nhưng anh vẫn chất vấn:

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: một năm trước em có cảm tình với anh không?

【Tổ đội】【Nhị Nam】: có lẽ. . . . . .

Đây là nói thật, Nam Nam không muốn nói dối anh.

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh nên thấy đủ chứ nhỉ. Hiện tại truy cứu chẳng ý nghĩa gì, Trái Táo Nhỏ, cám ơn em đã mang đến cho anh nhiều niềm vui, từ đêm nay anh sẽ offline mãi mãi.

【Tổ đội】【Nhị Nam】:. . . . . .

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh tên là Đoạn Thành Vũ, ít nhất em có thể cho anh biết cái tên không?

Nam Nam nghĩ nghĩ, cái tên của mình phi thường bình thường nên liền nói.

【Tổ đội】【Nhị Nam】: Lí Nam Nam. Anh. . . . . .Thực xin lỗi, thật sự.

【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cục diện này là do anh tạo ra, không trách em đâu, Nam Nam. Anh đi rồi, em phải hạnh phúc đó.

【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh cũng biết mà, hết thảy đều thuận lợi.

Sau đó anh lui đội, rất nhanh ở Lạc Dương có pháo hoa bay đầy trời, biểu tượng vật phẩm xa xỉ. Lúc này Nam Nam đọc được dòng chữ trên loa anh vừa phát, nguyên lai anh vì Tương Tư Hải mà phóng, anh đang cáo biệt, cáo biệt Thiên Long, cáo biệt bang hội của mình, ngoài bằng hữu còn có kẻ thù. Anh không nói lý do mà chỉ nói ‘Hẹn gặp lại’. Rất nhiều người ăn theo, người thì tiếc nuối, người thì hỏi lý do, cũng có vây xem náo nhiệt, còn có vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mặc kệ thế nào, Đoạn Kiếm Ẩm Lệ là đại thần, ngay cả lúc rời đi cũng có vẻ náo nhiệt, thực làm càn, thực tiêu sái, cũng chỉ có Nam Nam hiểu rõ nỗi khổ trong lòng anh.

Cô cũng muốn nói lời từ biệt, nhưng khi viết xong lại không có dũng khí gửi đi. Vì thế, cô chỉ có thể nhìn tên của anh trở nên ảm đạm.

Đoạn Thành Vũ thoát khỏi trò chơi, đến ban công châm lên điếu thuốc. Chấp nhất lâu như vậy, rốt cục lọt vào cự tuyệt, kích thích quá mức mãnh liệt ngược lại làm cho anh cảm thấy chết lặng. Đã sớm biết kết quả mà vẫn chấp nhất, quyết đoán buông tha cũng tốt, nhưng là vì sao mắt lại ướt. . . . . .

Lí Nam Nam bắt đầu kế hoạch chuẩn bị. Cô đã chọn xong ca khúc để biểu diễn, là “Result”, gọi điện báo cho Từ Dương, cậu cũng thích ý tưởng của cô: “Tốt, tớ đồng ý với cậu, ca khúc này đủ làm náo động cả sân khấu.”

“Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh chút sắp xếp nhóm nhảy đi, đêm nay bắt đầu.”

“Ok, 7 giờ tối gặp ở phòng tập số 4.”

Nam Nam ngắt điện thoại, bắt đầu ngâm nga tìm cảm giác. Ăn qua cơm chiều, cô thay một bộ đồ hưu nhàn rộng thùng thình hướng phòng tập đi tới. Không thể không nói C đại đối với văn nghệ rất coi trọng, tinh thần văn nghệ đã truyền lại từ xưa. Bên trong trường có rất nhiều phòng dự thính, hội văn nghệ liền trưng dụng. Từ Dương có lão ba là phó hiệu trưởng nên mọi chuyện khá dễ dàng.

Thời điểm cô đến, Từ Dương cùng bạn bè cậu đã chờ sẵn, họ đang luyện động tác cho bài “Result”. Nam Nam cũng có chút quen biết với đám nam sinh này, cơ bản đều là năm hai, lão đại là Từ Dương, xem đi, danh hiệu này đó khiến cậu ta càng ngày càng tự kỷ.

“Hey, chị Nam Nam!”

Một nam sinh đứng lên kêu to, Từ Dương liền hướng cô cười cười, mới vừa thực hiện động tác lộn mèo 360 độ khiến cậu thở hổn hển, nụ cười sáng lạn ngày thường trở nên bình thường không ít.

Cậu bỗng nhiên thủ thế, mấy nam sinh nhảy dựng lên.

“Cậu xem này, đây là động tác đầu tiên.”

“Tớ không ý kiến, cậu lo là được, tớ ở chỗ nào?” Thật lâu không vận động, Nam Nam xoa xoa tay.

“Động tác hoàn toàn giống tụi này, điều chỉnh tý là được.”

“Giỡn mặt à, tớ còn phải hát đấy, mệt muốn chết.”

“Hết cách rồi, ai kêu cậu chọn bài này, động tác so với bản gốc giản lược nhiều lắm đấy, có một lão sư tốt đứng ở đây, cậu còn sợ cái gì?” Từ Dương ý vị thâm trường nhìn Nam Nam.

Đúng vậy, ở hội văn nghệ là do một tay Từ Dương làm đạo diễn, gần tốt nghiệp ba cậu muốn cậu xuất ngoại. Bạn bè của cậu ít ỏi trong đó có Nam Nam, xác thực năm nhất nhìn cô không vừa mắt tý nào, nhưng không biết từ khi nào lại chuyển sang thưởng thức, nhất là cỗ sức quyến rũ phát ra mỗi khi cô nhảy trên sân khấu, thực làm người ta mê muội.

Tuy rằng người khác nói bọn họ là cặp đôi hoàn hảo, nhưng Từ Dương hiểu rõ, đó là chuyện không thể nào, bởi vì chính mình không xứng. Cậu thừa nhận chính mình thực hoa tâm, bạn gái không đến ba tháng đã đổi, nếu chỉ cùng một cái cô gái, cậu sẽ ngấy. Cậu không cam đoan có được cô trong tay trong bao lâu sẽ chán, cậu không muốn phá hoại cảm giác tốt đẹp này, cũng không muốn thương tổn cô. Cho nên, làm bạn bè là lựa chọn tốt nhất, cũng là vị trí tốt nhất để tiếp cận cô ngoại trừ làm người yêu. Nhưng cậu không nghĩ tới cô gái này quá mạnh mẽ, lam nhan tri kỷ loại này ái muội căn bản không hề tồn tại trong thế giới của cô, cho nên, cậu xem cô như một người bạn gái nam tính.

Từ Dương tựa như con mèo đang rình cá, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Cũng may, đã năm ba rồi mà chưa ai câu con cá này chứng tỏ thuộc tính siêu trạch của cô, mới làm cho cậu an tâm ở một bên tiếp tục thưởng thức. Lí Nam Nam tuy rằng trạch, tuy rằng lười, nhưng hễ quyết tâm làm việc gì gặp khó không từ bỏ. Cho nên, Từ Dương biết việc tập vũ đạo này càng dấy lên hứng thú nơi cô, ngày đầu tiên nhiệt tình mười phần lâm trận.

Từ đó về sau, ban ngày cô không có tiết thì luyện hát, buổi tối luyện nhảy.

Có điểm làm cho cô không được tự nhiên là, Từ Dương luôn làm những động tác nóng bỏng với cô. Thật sự rất không được tự nhiên, cô liên tiếp bật cười, cũng bài xích cùng cậu quá thân cận, rất ái muội, không có biện pháp, buộc Từ Dương phải thay đổi động tác, tuy rằng giống nhau nhưng là độc diễn.

Lúc nghĩ ngơi, Nam Nam luôn nghĩ tới hai chuyện múa thế nào và hát ra sao, ngẫu nhiên cùng đám nam sinh tán gẫu, mọi người đều mệt, cho nên nói cũng không nhiều, ngay cả Từ Dương cũng là rầu rĩ uống nước, chỉ những lúc Nam Nam không chú ý cậu mới nhìn cô chằm chằm.

Đến đêm 30 tháng 12, bởi vì hôm sau chính là diễn tập, cho nên việc tập luyện cơ bản chấm dứt, đoàn người mới có tâm tình chọc ghẹo nhau. Đề tài ngẫu nhiên xả lên trên người cô.

“Chị Nam Nam, sao chị không tìm bạn trai đi. Xinh như vậy, đáng tiếc thật chậc chậc.”

“Ai, cậu quan tâm phương diện này quá đấy!”

Nam Nam đổ mồ hôi hột, khinh thường nói: “Một đám lăng nhăng, không lọt vào pháp nhãn của chị được.”

“Thôi đi, cậu quyết tâm không chịu gả ra ngoài sao.” Từ Dương đang ngồi trên thảm dùng khăn ướt lau mặt.

“Ai dô, ngượng quá, tớ chuẩn bị gả ra ngoài đây.” Nam Nam nhún vai, vẻ mặt đắc ý.

Từ Dương đầu tiên là sửng sốt, sau là cuồng tiếu: “Bớt giỡn đi, cậu trạch đến mốc meo rồi kìa, nếu không nhờ tớ kéo cậu ra phơi nắng, chỉ sợ cậu đã sớm biến chất!”

Nam Nam thở dài “Cậu không tin thì thôi.” Yêu đương trên mạng thực mờ ảo đi, Từ Dương đương nhiên không biết nên mới nói vậy.

Bỗng nhiên xúc động, cậu vò tóc cô, ôn nhu nói: “Nếu không có ai, tớ sẽ làm chỗ dựa cho cậu.”

Cậu ôn nhu khiến tập thể nam sinh nôn mửa: “Lão đại, hình tượng này anh không hợp đâu, nôn.”

Nam Nam nhanh tay đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: “Cậu không xứng làm chỗ dựa của tớ.”

“A, cậu tưởng thật sao.” Từ Dương lại tiếp tục cười run rẩy hết cả người.

“Lão đại à, may mắn anh còn có tính người, dù sao chị Nam Nam là bạn của tụi này a!” Một cái nam sinh nói xong mọi người liền ồn ào cười phụ họa, Nam Nam có chút mệt chỉ thản nhiên cười một chút, bất quá cô không hiểu những lời này có chỗ nào đáng cười.

Nguyên lai phàm là nữ sinh kết giao với Từ Dương, cơ bản đều bị cậu ta bóc tem. Loại sự tình này tuy rằng không đàng hoàng, bạn bè cậu đều biết, vì thế Nam Nam càng không muốn cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này.

Trong lúc Từ Dương đang đùa cười, nghĩ nghĩ nếu cô thực sự có bạn trai sao trong lòng có cảm giác như bị kim đâm.

Chương 32

Thời gian này, trừ bỏ Lí Nam Nam luôn lăng xăng bên ngoài, Tiểu Cầm, Đại Dũng cùng Mặc Vân cũng có việc.

Nam Nam ban ngày đi luyện hát, ban đêm thì tập vũ đạo nên Tiểu Cầm ở sau lưng làm chuyện mờ ám gì cô đương nhiên không biết. Đại Dũng đã đặt xong hai vé xe lửa, buổi chiều mùng một sẽ đến C đại, sau đó Tiểu Cầm sẽ đón bọn họ, mấy ngày nay cũng đã ở phụ cận trường học xem phòng xong rồi. Nàng dự định cho hai người hai phòng, Đại Dũng khó lắm mới đến được đây một lần, nàng đương nhiên đi bồi, về phần Mặc tiểu trư liền một người độc hưởng một phòng cũng tốt lắm.

Mặc Vân liên hệ bảo mẫu phải đi vắng trong một tuần, người làm hắn lo lắng chính là mẹ hắn. Tuy rằng hiện tại bệnh tình ổn định, nhưng sắp đi xa hắn lại không nỡ, trước kia do hắn sơ sẩy suýt mất bà khiến hắn kinh sợ, cho nên tuyển chọn người chăm sóc phải tỉ mỉ, ngàn dặn vạn dò mới dám yên tâm.

Hắn cũng nói lý do vì sao phải đi xa, thật vất vả mới tìm được người tâm đầu ý hợp, mẹ hắn biết cũng không chỉ trích gì. Nhưng là bà vẫn thổn thức, võng luyến có thể có bảo hiểm sao? Có hay không bị lừa? Nhưng là bà biết con mình trưởng thành không ít, vấn đề hẳn là không lớn.

Mặc Vân khởi hành. Hắn đã hẹn trước với Đại Dũng, ngày thứ hai cùng nhau xuất phát, nửa ngày đã đến C đại. Trước đã cùng nhau trao đổi ảnh chụp, cùng tưởng tượng không sai biệt lắm, một nam sinh rất sáng sủa, nhìn thấy tướng đi và giọng nói điển hình cho người phương bắc thật sự có lực xuyên thấu vô cùng lớn.

Bởi vì ba Mặc Vân là người phương nam, trông hắn có vẻ thanh tú, làm cho Đại Dũng lần đầu gặp phải ngây ngốc sợ hãi than: “Tiểu trư, sao da của em còn nộn hơn con gái!”

Đại Dũng không có cho hắn xem ảnh chụp của Tiểu Cầm, muốn cho hắn một cái kinh hỉ, đến 1 giờ chiều khi nhìn thấy Tiểu Yêu Li Li đứng ở sân ga mà mặt nhăn nhó, Mặc Vân than nhẹ, hảo một cô gái có nét đẹp cổ điển. Nhưng khi nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm tuy rằng tinh tế mềm mại len vào tận xương, nhưng lại làm cho người ta chống đỡ không được.

Bởi vì sau khi nàng nhìn thấy hắn, vui vẻ kêu to: “Trời ạ, Mặc… Tiểu trư, em, em quả thực rất hợp với khẩu vị của Nam Nam đó!”

⊙﹏⊙b đổ mồ hôi hột, nói gì vậy?

Tiểu Cầm đương nhiên rõ ràng chính mình đang nói cái gì, hắn cao 1m82, so với Đại Dũng còn cao hơn một chút, thân hình cân xứng, làm cái móc treo quần áo tốt lắm. Còn có hé ra cái mặt oa nhi thủy nộn, làn da cũng thực trắng, nhất là khi hắn cười, quả thực có thể so với ngày xuân ấm áp, nhìn qua quả thực ngon miệng.

Xong rồi, Nam Nam mà thấy chắc chắn nuốt chửng không thèm nhả xương.

Mặc Vân nghe xong quả thực yên tâm hơn, hẳn không làm vợ hắn thất vọng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat